Trang chủ > Văn Học > Truyện
Hiếu tử
Xem: 6161 . Đăng: 26/01/2015In ấn
Hiếu tử
Ngày xưa tại nước Ba La Nại có một người nghèo khổ. Trên còn phụng dưỡng cha mẹ già, dưới là một đàn con thơ. Gặp năm mất mùa đói khát cuộc sống gia đình càng ngày càng đói khổ, không cơm ăn áo mặc.
Vì để cho con mình được ăn no một chút, sống qua cơn đói, người con trai nhẫn tâm đem cha mẹ tuổi già sức yếu không làm được việc gì đi chôn sống. Hàng xóm thấy vậy giật mình hỏi :
- Tại sao anh lại chôn sống cha mẹ như vậy?
Người con trả lời :
- Cha mẹ tôi già rồi, sớm muộn gì cũng chết. Tôi đem họ chôn, dùng phần lương thực ít ỏi nuôi mấy đứa con, để cho nó được lớn lên thành người.
Cuộc sống lúc đó rất khổ cực, đói khát triền miên, nghe anh ta nói thế, bà con hàng xóm đều cho là có lý. Nếu lấy phần lương thực nuôi người già đem nuôi trẻ con, không phải là hay hơn sao ? Vì thế học theo cách của anh ta, chôn sống cha mẹ già. Một truyền mười, mười truyền trăm, cùng nhau bắt chước, cách làm này rất nhanh đã trở thành một phong tục của nước Ba La Nại, là một điều luật chính thức : “Không ai được nuôi dưỡng người già trong nhà, nếu trái cả nhà sẽ bị xử tử”.
Trong nước, có con của một vị trưởng giả, đối với cha mẹ rất hiếu thuận, anh nhận ra tập quán chôn sống cha mẹ thực là tổn thương đạo lý, đại nghịch bất hiếu. Nhưng chỉ một mình không đủ sức chống lại hủ tục này. Khi cha mẹ gìa, anh đào một cái hầm lớn, làm một căn phòng nuôi cha mẹ dưới đó, hàng ngày lén đem thức ăn vật uống đến cho cha mẹ dùng.
Anh nghĩ rằng : “Ta phải nghĩ ra một cách nào đó để xoá bỏ cái phong tục không hợp tình hợp lý này”
Vì mong muốn phế trừ điều luật vô lương tâm như thế, người con nặn đầu, vắt óc, suy tìm phương kế, nhưng nghĩ không ra cách nào. Lòng hiếu thảo của anh cảm động đến các vị thiên thần, nên ngài xuống trần giúp đỡ anh ta.
Thiên thần đến trước mặt quốc vương đưa ra hai con rắn nói :
- Ngươi phân biệt hai con rắn này, con nào là đực, con nào là cái. Trong 10 ngày phân biệt không ra ta sẽ tiêu diệt đất nước nhà ngươi.
Nhà vua không sao phân biệt ra đâu là đực, đâu là cái, trong lòng hoảng hốt, triệu tập vương công đại thần, nhưng ai nấy đều không trả lời được. Một vị đại thần đưa ra ý kiến :
- Muôn tâu đại vương, chi bằng dán bản chiêu hiền, trong nước sẽ có người có thể giải đáp vấn đề này.
Quốc vương không còn cách khách phải dán bảng cầu hiền. Tin tức truyền ra, nhân dân toàn nước bàn luận xôn xao. Người con đem việc này thưa với cha, ông suy nghĩ hồi lâu, thì tìm ra cách. Hôm sau người con đi gỡ bảng cầu hiền, trước mặt thiên thần và quốc vương trả lời :
- Việc này thật đơn giản, chỉ cần để hai con rắn lên một miếng vải mền. Con đực hoạt bát hiếu động, sẽ lăn lộn trên miếng vải. Con cái tính cách an tịnh, sẽ nằm yên trên miếng vải
Thiên thần cười nói :
- Ngươi đáp đúng.
Bèn đưa ra câu hỏi thứ hai. Thiên thần dắt lại một con voi, bảo rằng :
- Nhà vua hãy cho ta biết con voi nặng bao nhiêu ký. Nếu không làm được ta sẽ tiêu diệt đất nước của ngươi.
Quốc vương và các quan làm mọi cách cũng không sao cân được con voi. Người con trở về nhà thỉnh ý cha, hôm sau quay lại hoàng cung trả lời :
- Dắt con voi lên thuyền, làm dấu mực nước. Sau đó đưa voi xuống và chất đá cục lên, thuyền ngậm đến phần đánh dấu thì đem đá lên cân, trọng lượng của đá tức là trọng lượng của voi.
Thiên thần khen đúng và lấy ra một cây gậy bằng chiên đàn, hai đầu giống nhau, hỏi :
- Đầu nào là gốc, đầu nào là ngọn?
Quốc vương và các quan đại thần im lặng không lời giải đáp. Chàng một lần nữa thỉnh giáo cha mình :
- Đem cây gậy bỏ vào trong nước, đầu chìm là gốc, đầu nổi là ngọn.
Thiên thần lại dắt đến hai con ngựa trắng, từ màu lông cho tới hình dáng, hoàn toàn giống hệt như nhau, hỏi :
- Hai con ngựa này con nào là mẹ, con nào là con? Xin hãy phân biệt cho ra.
Vua quan đi quanh hai con ngựa cả buổi, vua nhìn thần, thần nhìn vua không ai có cách, phải hỏi người con. Anh lại về nhà, hỏi ý của cha rồi quay lại :
- Xin đem một bó cỏ non tươi lại đây.
Chàng đem bó cỏ đến trước hai con ngựa, một con dùng miệng đẩy cỏ cho con kia, rồi sau mới ăn.
Anh chỉ :
- Con này là mẹ, con kia là con. Vì ngựa mẹ rất thương con, cho nên nhường con ăn trước, rồi mới ăn sau.
Thiên thần cười lớn nói :
- Trong đất nước này vẫn còn có người thông minh như vậy, rất tốt. Từ đây về sau ta sẽ bảo hộ quốc gia này, không để cho kẻ địch xâm phạm.
Nói xong biến mất.
Nhà vua vui mừng vô hạn, nói với chàng trai :
- Vì ngươi mà đất nước tránh khỏi đại hoạ, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
Lại hỏi :
- Thiên thần mỗi lần đưa ra câu hỏi, ngươi đều phải về nhà, đáp án là tự ngươi nghĩ ra, hay là có người chỉ dạy ?
Hiếu tử quỳ xuống nói :
- Tôi đã phạm pháp, xin đại vương tha tội chết. Tôi không theo quy luật chôn sống cha mẹ mà giấu trong nhà. Các câu hỏi vừa rồi đều do cha tôi dạy cho. Muôn tâu bệ hạ : Ân đức của cha mẹ nặng hơn núi Thái. Mẹ mười tháng hoài thai, đau khổ sinh con, sinh con ra rồi lại mớm cơm mớm sữa, dạy dỗ, trải qua trăm ngàn cay đắng mới nuôi dưỡng con cái nên người, thành gia lập nghiệp. Cha mẹ phải chịu biết bao nhiêu gian khổ, nhọc mệt. Cho nên có thể nói : Chúng ta sở dĩ có thể nhìn trời thấy đất, sống trên ở cõi đời này, đều do mẹ cha ban cho, đều là ân đức của cha mẹ. Dù chúng ta vai trái cõng cha, vai phải cõng mẹ, trải trăm nghìn kiếp, cung phụng cha mẹ suốt đời cũng không báo đáp được ân tình của cha mẹ. Đại vương nói trọng thưởng, tôi không mong cầu gì cả, chỉ mong báo đáp ân sâu dưỡng dục, kính xin đại vương phế trừ điều luật chôn sống cha mẹ ác nhân bất hiếu này.
Nhà vua nghe rồi, vừa cảm động bởi lời nói của người con, lại càng cảm động hơn bởi tấm lòng hiếu kính, cùng với tâm niệm cứu giúp người già, bèn tuyên bố khắp nước :
- Từ đây về sau, nếu phát hiện ai chôn sống cha mẹ già và bất hiếu với cha mẹ thì sẽ xử tội thật nặng.
Từ đó trở về sau, điều luật không hợp lý này đã bị phế trừ. Người dân nước Ba La Nại trở thành những người hiếu thảo bậc nhất, biết tôn kính người lớn tuổi già nua.
(Tạp Bảo tạng kinh)
Ngụ ý :
Khổ ở thế gian này không ngoài khổ thân và khổ tâm. Khi cha mẹ còn sống phụng dưỡng cơm ăn áo mặc đó là quan tâm về sắc thân; còn đối với tâm khổ sanh ly tử biệt, thì làm con cần phải gần giũ bên cạnh cha mẹ, chờ đợi vô thường đến. Làm sao cho cha mẹ rời xa tất cả khổ nạn, được thanh tịnh tự tại đó mới là đại hiếu.
BÀI LIÊN QUAN
Thiện Vương ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 6214 xem)
Tu sĩ ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 8307 xem)
Trí huệ Phật giáo ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 6223 xem)
Bồ tát Thiểm Tử ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 7214 xem)
Bỏ con ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 6949 xem)
Nai chúa ( Tuệ Liên , 9323 xem)
Xả thân cứu chúng ( Tuệ Liên , 5129 xem)
Loã Nhân Quốc ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 6721 xem)
Tế trâu ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 5480 xem)
Hoà thượng biến tiền vàng ( Tuệ Liên và Hảo Liên dịch , 6003 xem)
Ý KIẾN BẠN ĐỌC
Nguyện xin hiến trọn đời mình
Cho nguồn Đạo pháp cho tình Quê hương
Thông báo Khóa tu Truyền thống lần thứ 42 do Ni giới Hệ phái Khất sĩ tổ chức tại Tịnh xá Ngọc Khánh (Long Khánh, tỉnh Đồng Nai)
Thông báo Khóa tu Truyền thống lần thứ 42 do Ni giới Hệ phái Khất sĩ tổ chức tại Tịnh xá Ngọc Khánh (Long Khánh, tỉnh Đồng Nai)
Thông báo Khóa Bồi dưỡng đạo hạnh lần thứ 9 do Ni giới Hệ phái Khất sĩ tổ chức
Tiếp theo thời khóa tu học trong 3 tháng An cư là chương trình 10 ngày bồi dưỡng đạo hạnh cho chư Ni trực thuộc NGHPKS, bắt đầu từ mùng 1 tháng 7 đến ngày mùng 10 tháng 7 năm Ất Tỵ (PL.2569 – DL.2025) tức ngày 23.8.2025 – 01.9.2025.
Thông báo Lớp Giáo lý trực tuyến
Thời gian tụng kinh, thuyết giảng trực tuyến như sau: Tụng kinh: Hàng ngày từ 6g30 – 7g15 tối là thời khóa tụng kinh, các ngày sám hối trì tụng Hồng Danh Bửu Sám. Thuyết giảng: 7g30 – 8g30 tối hàng ngày
VIDEO
Trực tiếp: Phiên Bế mạc Hội thảo Khoa học Ni trưởng Huỳnh Liên tại Pháp viện Minh Đăng Quang - Ban Truyền hình Trực tuyến PSO
Pháp âm MP3
- 0 - Lời Mở Đầu
- 01 - Võ Trụ Quan
- 02 - Ngũ Uẩn
- 03 - Lục Căn
- 04 - Thập Nhị Nhơn Duyên
BÀI XEM NHIỀU
Ảnh hưởng của Kinh Kim Cang đối với Thiền tông
Kinh sách PDF của HT Nhất Hạnh
Kinh sách PDF của Hòa thượng Thích Thanh Từ
LỊCH VIỆT NAM
THỐNG KÊ













Lễ an vị Phật
Lễ Tưởng niệm 60 năm Đức Tổ sư vắng bóng - Giáo hội













