Trang chủ > Đức Tổ Sư > Bài Viết

Chơn Lý số 12 - Y Bát Chơn Truyền

Tác giả: NT. Minh Liên.  
Xem: 6214 . Đăng: 23/12/2021In ấn

 

 Chơn Lý số 12 - Y Bát Chơn Truyền

 

 

 

 

 

Y BÁT LÀ MẢNH ÁO CHÉN CƠM, SAO GỌI LÀ Y BÁT CHƠN TRUYỀN?

PHẬT là KHẤT SĨ du tăng,

Con đường GIÁC NGỘ hằng ngày hóa duyên.

Đi theo CHƠN LÝ PHẬT truyền,

NIẾT BÀN mục đích tịnh yên rõ ràng.

Bậc thượng trí BÁT Y KHẤT SĨ.

Sự học sau của lớp thế gian.

Xin ăn du học vững vàng,

Ba manh bộ áo một bình BÁT thôi.

Nhẹ mình tu học vui tươi,

Và đi khắp xứ vun bồi phước duyên.

 

Muốn vào hàng DU TĂNG KHẤT SĨ,

Có CHƠN SƯ truyền dạy PHÁP HÀNH.

Nếu không chẳng đặng thì thành,

Ra NGƯỜI KHẤT CÁI chúng đành khinh khi.

Một KHẤT SĨ chơn truyền đúng pháp,

Thật xứng danh đệ tử NHƯ LAI.

Ai cũng tôn sùng lễ bái,

Cả TRỜI NGƯỜI cũng đều phải giúp công.

Được CHƠN SƯ lựa chọn xét xem,

Trên hai năm kỹ lưỡng quyết tâm.

Thiện căn phước đức nhơn duyên,

Dạy truyền giáo lý BÁT Y đủ đầy.

Nay có thể tách xa THẦY - BẠN.

Mình đi ra tu học thành công,

Ban truyền Y BÁT nối dòng.

Người nào thọ lãnh được phần hiển vinh,

Sẽ nối chí giống như THẦY – TỔ .

Hoằng truyền chơn đạo khắp nơi nơi,

TRỜI – NGƯỜI hy vọng tuyệt vời.

Tương lai ĐẮC ĐẠO thảnh thơi NIẾT BÀN,

Con đường của PHẬT rất cao viễn.

Tận như trên chót núi cao xa,

Người mà nếu không cẩn thận.

Sẽ sa xuống hố thẳm sâu mịt mờ,

Sự hành đạo một còn một mất.

THẮNG hay BẠI, một PHẬT, một MA,

Chính là KHẤT SĨ - NIẾT BÀN.

Nếu như KHẤT CÁI, đó là con MA,

Vậy cho nên Y BÁT CHƠN TRUYỀN.

Xưa nay là hành trì riêng biệt,

Nét riêng đặc sắc TỔ - THẦY.

Một THẦY chỉ có một TRÒ mà thôi,

Thật quý báu vô cùng khôn xiết.

Nhờ đó ĐẠO PHẬT được nâng cao,

Mãi bền dài không dứt tuyệt.

Mãi an bình trong thế giới hư vô,

 

SỰ CÔNG DỤNG CỦA ÁO BÁT RA SAO?

Bởi người TA thường nói như vầy,

KHẤT SĨ – KHẤT CÁI cũng tương tự.

In nhau hình thức Y VÀNG,

Gian manh muốn sắm vô vàn BÁT Y.

Vậy nên KHẤT SĨ CHÍNH QUY,

Phải là thật học, hành trì luật nghiêm.

Phải đủ đầy ĐỨC HẠNH – CHƠN TU,

Mới xứng đáng danh từ KHẤT SĨ.

Rất xa giá trị khác nhau,

Thật tu KHẤT SĨ thông minh hiền hòa.

Bằng như KHẤT CÁI ăn nuôi sống,

Chẳng ngại xốn mắt kẻ thế gian.

THAM – SÂN – SI chẳng tiêu trừ,

Tạo nên tội lỗi dẫy đầy thê lương.

Hạnh KHÂT SĨ bởi quá cao thâm,

Những đức tính vượt trội hơn người.

Thực hành kết quả đây rồi,

Thế gian kính trọng muôn lời tán dương.

Bởi ĐẠO PHẬT xưa nay là thế,

Ai cũng cho kì lạ lắm thay.

CHÚNG TĂNG là người kỳ lạ,

Thế nên đạt được kết quả lạ kỳ.

ĐẠO PHẬT con đường BẬC GIÁC NGỘ,

Chớ có đâu KỲ LẠ hiểu sai.

Chúng sanh quen ở lâu ngày,

Hầu như vừa mới gặp nhau khác thường.

Vậy nên lời PHẬT dạy tỏ tường,

ĐẠO là con đường thường vui vẻ.

Còn thế gian vô thường KHỔ,

Không ta là bởi nơi nầy mới lạ.

Sự say sưa vừa vấp té,

Lội sình khổ não sự kia đó mà.

 

CỔ NHÂN  xưa mặc võ lá cây,

Mảnh manh lá miếng chẳng có thay.

Tay ống áo quần may vá,

Dưới có cái chăn, ở trên tấm choàng.

Khi đi đâu phủ thêm tấm choàng,

Choàng vấn từ trên xuống tới dưới.

Đêm đêm lấy đó làm mền,

Nên luôn được thong thả và rảnh rang.

Không điều phiền phứt không cất giữ,

Dư của để dành cho trộm cắp.

Khi rách sắm thêm cái khác,

Lúc nào cũng mặc một bộ trong mình.

Không làm tôi tớ cho áo quần,

Nếu muốn đi đâu hay ở đâu.

Ra vào lúc nào cũng được,

Cho nên không điều chi ở nán lại.

Như rễ cỏ dính liền với cỏ,

Lông da thú dính sát thịt xương.

Thanh nhàn rảnh trí thung dung,

Bên trong tâm trí hương thơm ngát mùi.

 

Đứa trẻ nhỏ vừa mới sanh ra,

Mẹ cha cho lót tả kia mà.

Giống như khăn choàng vải đậy,

Cũng là như bộ tam y người xưa.

Khi người gìa lâm cơn bịnh nặng,

Cũng phải nên chỉ mặc chăn thôi.

Vải choàng mền đắp xong rồi,

Cũng như trẻ nhỏ như thời mới sanh.

Đến lúc chết đem theo cũng vậy,

Liệm đem theo gồm cả tam y.

Tam y KHẤT SĨ của người,

Dứt trừ tham vọng ngăn ngừa nhiễm ô.

TÂM trong sạch gọi Y THANH TỊNH,

Cũng gọi là GIẢI THOÁT ĐIỀN Y.

Rảnh rang trẻ nhỏ hiếu kỳ,

Ông già người trí CHƠN NHƯ yên bình.

 

Núi HY MÃ LẠP SƠN xưa trước,

Nơi TRUNG ƯƠNG ẤN ĐỘ lạc bang.

Đầu tiên mặc tấm khố choàng,

Lần lần tản mác phương TÂY xứ NGƯỜI.

Mới sắm mặc bố bô dày nóng,

Mới may thêm có nút, ống, tay.

Về sau tập nhiễm áo quần,

Mỏng manh trơn láng chế ra lắm điều.

Tùy theo mùa nóng lạnh nơi đây,

Mặc cho đẹp đổi thay đủ kiểu.

Không còn mặc để che thân,

Lại luôn trau chuốt đẹp phần se sua.

Nay vầy mai khác luôn thay đổi,

Khổ não vay vì bởi áo quần.

Cũng chưa rõ biết vô thường,

Màu nào kiểu cách buông lung chọn dùng.

Cho cái Ý hành ma tác quái,

Xuí kẻ gian biến thuật phép mầu.

Bày sanh giặc giả xúi người,

Làm càng, làm bậy trọn đời khổ đau.

Cũng có kẻ sau khi hưu trí,

Hơi thở dài sau buổi việc làm.

Giống như cởi bỏ áo quần,

Mặc chăn đóng khố dưới sông tắm mình.

Rất sung sướng trong lòng mát mẻ,

Mãi say xưa khỏe khoắn rảnh rang.

Sau cơn khổ nhọc bình an,

Vui vui thong thả an nhàn thảnh thơi.

Trong lúc ấy có NGƯỜI lại sợ,

Bởi vì do khổ sở áo quần.

Ước ao sự mặc chăn đơn,

Chán nhàm với áo với quần se sua.

Sợ cho cái tham sân giả dối,

Của nơi đời ác trược thế gian.

Mặc thường bền mặc yên vui,

Của người KHẤT SĨ lo tu thanh nhàn.

Theo lẽ phải tìm đường tu học,

Đã bước sang chân vướng nơi rồi.

Khó bề lui tới đổi dời,

Thật là thương mến cho người tìm tu.

 

Vì sự mặc tốt lành người thế,

Miếng ăn ngon chổ ở đẹp xinh.

Cùng nhau phải chịu ngục hình,

Sa vào hố độc chôn mình hang sâu.

Dầu biết đó chính là chổ chết,

Chổ điên cuồng, là chổ diệt tiêu.

Nhưng do lôi cuốn rủ ren,

Đua chen cám dổ bởi đông số người.

Nên kẻ yếu khó bề đứng vững,

Chịu xô nhào chúi nhủi như ai.

Thật là rất đáng thương thay,

Con người khổ sở đêm ngày mặc ăn…

Mặc áo vá lượm xin vải bỏ,

Chằm khiếu khâu đâu lại ÁO Y.

Xin ăn rau trái hàn vi,

Cốc lều hang bộng chổ nằm đơn sơ.

Liều thuốc uống cỏ, cây, hoa, lá,

Bậc CHƠN TU KHẤT SĨ xưa nay.

Duy trì phong hóa sẳn bày,

Cuộc đời thức tỉnh cho người tiến tu.

Chỉ con đường bước lên nẻo sống,

Dắt dẫn cho đến chổ yên vui.

Chống ngăn cứu vớt bao người,

Làm điều lợi ích cho đời thêm tươi.

 

Người KHẤT SĨ miếng ăn đơn giản,

Một NGỌ TRƯA cũng đủ no lòng.

Xin nơi rau trái tạm dùng,

Ở nơi vắng vẻ vườn rừng thong dong.

Khi vào xóm khuyên người học đạo,

Tâm an bình không phút rảnh rang.

Cái xin tốt đẹp đôi đàng,

Xin nầy để kết cùng duyên bạn lành.

Thật xin để tạo thành cảm hóa,

Để khuyên răn nhắc nhở tâm người.

Mong cho họ được an vui,

Ngày xưa nhớ lại tuổi thơ thanh nhàn.

  1.  

Đời KHẤT SĨ giống như NGƯỜI CHẾT,

Hay giống như trẻ nhỏ mới SANH.

Như người du lịch khắp phương,

Như người, hứng mát, bờ sông, dạo đồng.

Đi đâu chỉ đem theo BÌNH BÁT,

Đựng đồ ăn đơn giản qua ngày.

Đến giờ ĐỘ NGỌ trộn ăn,

Để khi vào bụng nó cùng in nhau.

Một BÌNH BÁT, một lon nước uống,

Múc đồ ăn bằng MUỖNG đem theo.

Đủ làm của cải cho mình,

Trọn đời sung sướng thân hình thảnh thơi.

ÁO bá nạp vải thô nối vá,

Khâu lại thành nhiều miếng nhỏ to.

Kêu ai cho, cũng ngó lơ,

Bởi vì quá xấu, dám rờ đến chi.

BÁT ĐẤT như nồi thố đen thui,

Nếu bỏ quên thì chẳng ai lấy.

Nếu đem bán, chẳng ai mua,

Năn nỉ cho cũng không ai thèm nhận.

Thật vậy, như THÂN mình CHẾT BỎ,

Vật của tạm, chẳng tiếc, chẳng ham.

Xin nơi giàu nghèo chẳng có,

Nằm đêm không lo sợ ai rình mò.

Sống đời thong thả rất thanh nhàn,

Muốn nhập định lúc nào cũng được.

Lúc nào SỐNG – CHẾT cũng an,

Chẳng dành cất về vật chất của cải.

Ngày ăn một bữa vào ngọ trưa,

Để có đặng thì giờ nuôi trí.

Giữ gìn GIỚI LUẬT lo tu,

Là điều quý nhất của người KHẤT SĨ.

Một là không phạm SÁT SANH,

Hai không TRỘM CẮP gieo nhân SANG GIÀU.

Ba không DÂM DỤC đoan trang,

Bốn không NÓI DỐI khoe khoang phô bày.

Năm không UỐNG RƯỢU say mê,

Sáu không NGỒI chổ ghế cao ngút ngàn.

Và NẰM giường rộng như VUA.

Bảy không XEM NGHE HÁT MUA ĐỜN KÈN.

Đông vui YẾN TIỆC ăn mừng,

Tám không CHƯNG DIỆN PHẤN SON sang giàu.

ÁO QUẦN tươi tốt đẹp xinh

Chín không quá NGỌ mỗi ngày NGỌ trưa.

Ăn chay nuôi HUỆ triển khai,

Mười không rớ đến BẠC TIỀN hư TÂM.

VÀNG trang sức, bởi lạc lầm,

Tâm chơn thanh tịnh mười điều khắc ghi.

 

Phải lần giữ oai nghi hạnh kiểm,

Hai trăm năm mươi điều cử chỉ.

Đoan trang đằm thắm nết na,

Không chung lộn xộn vạy tà kẻ gian.

Nơi am cốc từ ngoài đường xá,

Vào đến nơi rừng xóm đứng đi.

Ngồi nằm ăn mặc nói làm,

THÂN TÂM TRÍ TÁNH vẹn toàn bình an.

Đối chúng sanh hằng ngày trói buộc,

Chẳng câu hiềm thắc mắc điều chi.

TÂM luôn hỷ xả từ bi,

TU THIỀN NHẬP ĐỊNH, TÂM thì vắng êm.

Trí năng soi dứt điều ô nhiễm,

Đêm ngày thường niệm TÁNH CHƠN NHƯ.

Lòng không vướng bận lo tu,

Chẳng màng danh lợi hơn thua cùng người.

Ai có duyên đến thưa đến hỏi,

Liền khuyên răn chỉ bảo vài lời.

Nếu không có việc nghỉ yên,

Thật là khỏe khoắn vui riêng cõi lòng.

Đó cũng nhờ y theo CHƠN LÝ,

Thực hành theo CHÁNH PHÁP PHẬT ban.

Sự ăn, mặc, ở, chẳng lo,

Yên vui như vậy xứng TRÒ chuyên TU.

Mặc áo vải đi xin mỗi bửa,

Nơi chổ ở lều lá gốc cây.

Bịnh không tìm thuốc, lo THẦY,

Nếu là TA sống hằng ngày bình an.

Đem điều lợi ích đến cho người,

Lẽ tiến hóa y theo trở lại.

Người KIA sống tốt với TA,

Mọi người ai cũng hiền hòa với nhau.

Lòng tư kỷ mọi người buông bỏ,

Kẻ nào sai đạo luật phạt răn.

Đau sầu thất bại lắm phen,

Cho nên đời sống thường hằng yêu thương.

  1.  

Người KHẤT SĨ mắt – tai – mũi – lưỡi,

Miệng – ý – thân phải giữ trọn lành.

Sạch trong giá trị cao thanh,

Do nhờ đời trước thực hành hạnh tu.

Có tu tập phước lành bố thí,

Phải là người nhơn đức hiền lương.

Chúng sanh cứu giúp yêu thương,

Không tham, tật đố, sân si, hận thù.

Người đời trước nhân duyên gặp PHẬT,

Thọ giáo điều nghe PHÁP gần TĂNG.

Hằng gìn giới hạnh SÁU CĂN,

Theo hầu THẦY được khuyên răn nhiều điều.

Người KHẤT SĨ đủ đầy điều kiện,

Người HỌC TRÒ không bận việc chi.

Cửa nhà bịnh hoạn đôi khi,

Tà ma ác nghiệp không ghi trong lòng.

Mười tám tuổi vào hàng TĂNG CHÚNG,

Có nết na hiền hậu thông minh.

Ngày đêm chăm chú tụng kinh,

An vui thiền định tâm hồn thảnh thơi.

Nơi cõi này cũng như cõi khác,

Cuộc đời mình xem như đã CHẾT.

Năm này cùng những tháng kia,

Chỉ lo một việc tiến tu đạo thành.

 

Những ai mới vào hàng TẬP SỰ,

Coi khá rồi cho mặc BÁT Y.

Thời gian từ một hai năm,

Xét xem hạnh kiểm vẹn toàn nết na.

Cho nhập đạo tấn tu bồi đức,

Bậc hiền nhân lựa chọn cao siêu.

Cho nên KHẤT SĨ giáo điều,

Người tu tuy ít, BÁT Y nhiệm mầu.

Người tội lỗi khó vào bước tới,

Kẻ tự cao bước xuống khó thay.

Thảy đều thuần thục như nhau,

VÔ MINH - TÀ ÁC có vào được đâu.

Nên được gọi TĂNG GIÀ PHẬT CẢNH,

Cõi NIẾT BÀN nơi xứ TRẦN GIAN.

Hữu dư hiện tại đất này,

Gia đình xã hội hiệp hòa yên vui.

Thế cho nên hạnh tu trên trước,

Quý báu hơn mọi việc trong đời.

BÁT Y KHẤT SĨ tuyệt vời,

Phước duyên đầy đủ, sáng ngời hạnh tu.

Kẻ bắt chước không thông CHƠN LÝ,

GIỚI HẠNH không, không hiểu giáo điều.

Học tu chẳng biết hòa nhu,

Muôn đời của quý, không thông tỏ tường.

Chẳng nếm được NIẾT BÀN đạo lý,

Khó thực hành tu học bền lâu.

Khó mà đắc đạo cao sâu,

Bị MA phá quấy, CHƯ THIÊN xô đùa.

Loài người bắt, THÚ DỮ hại thân,

Chớ dễ gì đủ đầy can đảm.

Diệt lòng tự trọng của mình,

Xin ăn mỗi bữa thực hành thanh cao.

Đi xin ăn chúng khi, người chửi,

Kẻ tội nhơn sa thải TRỌC ĐẦU.

Xấu hơn những kẻ TẬT NGUYỀN,

Thế nên TỪ XƯA cho đến NGÀY NAY.

Người đứng ra dẫn đầu lập ĐẠO,

ĐỨC NHƯ LAI – BỒ TÁT hiện thân.

Đại hùng, đại lực, đại thần,

Từ bi- hỷ xả thực hành tôn xưng.

Và sau đó Tăng Ni đồ chúng,

Nương theo NGÀI CHÁNH ĐẲNG GIÁC đây.

Sẳn đường mới dễ dàng đi,

Bậc VUA – TRỜI đó, dễ gì vượt lên.

Tuy cũng hiểu rõ thông điều ấy,

Ngán thực hành rồi lại dở dang.

Lâu năm nhiều tháng rõ ràng,

Đến hồi chán nản té càng nặng thêm.

 

Đạo KHẤT SĨ BÁT Y rực rỡ,

Cũng như NGƯỜI TƯỚNG trận xông pha.

Vào DINH giặc nghịch đó mà,

Đắn đo xét kỷ dám gan liều mình.

Quảy BÌNH BÁT đắp y NHẪN NHỤC,

Khổ hơn người BỆNH TẬT lâu năm.

Ấy vì GIÁO LÝ cao siêu,

Ví như dao nhọn cắt tiêu lưới đời.

Đập bể chuông lồng của thế gian,

Để cứu người lầm than mê muội.

Bởi vì chóa mắt cảnh quen,

Chém đâm đánh giết lăng xăng đổ nhào.

Dầu TA có lòng thương vì HỌ,

Muốn cứu đời lập đạo huyền vi.

Chúng sanh thù nghịch làm chi,

Hại người TA hại hiểm nguy khôn cùng.

Nên khiến sự khó bề đứng vững,

Nhiều NHÀ SƯ thối chí ngã lòng.

Cho nên tức giận chúng sanh,

Mà quay bỏ xụi, cũng đành buông xuôi.

Sự khổ cực bền gan thế ấy,

Kẻ đầu tiên mở lối chông gai.

Ở nơi rừng rậm sớm mai,

Thương người giải cứu nhớ hoài công ơn.

Lòng tốt ấy không gây thù oán,

Cách trả ơn chẳng bị trả thù.

Trở làm quyến thuộc lo tu,

TỪ BI – TRÍ TUỆ công phu sớm chiều.

TÂM sáng suốt nối dòng như PHẬT,

Thắng MA VƯƠNG cứu vớt cháu con.

Đem về giác tỉnh TÂM HỒN,

Lập thành nền ĐẠO cao thâm phép mầu.

Thương giải cứu chúng sanh đâu rõ,

Cho đó là nghịch phá cam go.

Nên lo chống báng gian nan,

Người kia hành đạo vô vàn khổ thay.

ĐỜI KHẤT SĨ ít người hiểu biết,

Kẻ thực hành BẤT THỐI VÔ SANH.

Tức thì nên ĐẠO CAO THANH,

Đó là trường học, trường thi lọc lừa.

Chớ không phải NIẾT BÀN là cảnh,

Cho số đông chưa sạch HỒNG TRẦN.

Yên vui hưởng quả TÂM CHƠN,

KHẨU- THÂN- MIỆNG- Ý không còn xuyến xao.

 

Bậc ông già hưu trí nín yên.

Phải tu dứt sạch não phiền,

THÂN TÂM thanh tịnh đạt liền an vui.

 

Đó là sự của Y BÁT vậy,

Còn GIÁO LÝ Y BÁT CHƠN TRUYỀN.

Nghĩa rằng: Y chính là PHÁP,

BÁT là ĐẠO, tức đường chơn truyền dạy.

Có Y BÁT mới có CHƠN NHƯ,

LUẬT PHÁP như MANH ÁO che TÂM.

Sự đi sưu tầm gom góp,

Cũng như KINH- LUẬT- LUẬN đâu kết lại.

Thành kho TẠNG GIÁO PHÁP PHẬT ban,

Giống xưa kia ĐỨC NGÀI HUỆ NĂNG.

Chỉ xin chủ đất một lõm,

Khi đem Y PHÁP GIÁO LÝ ban trải.

TRUYỀN BÁ ra bằng sự nói PHÁP,

PHÁP hoằng dương thâu dạy ĐỆ TỬ.

Mở khai CHÁNH GIÁO PHẬT TRUYỀN,

Muôn NGƯỜI kính ngưỡng phát nguyền học tu.

ÁO PHÁP đó chật cả vườn to,

Mà vẫn còn chưa ban ra hết.

ÁO đây tức là PHÁP BẢO,

GIÁO LÝ để đậy che PHÁP THÂN là:

KINH- LUẬT- LUẬN cũng là THÂN ĐẠO,

THÂN của PHẬT tức là CHƠN THÂN.

ÁO NHÀ SƯ như giáp sắt,

Mặc vào xông pha khắp cùng thế giới.

Đi đến đâu nơi nào cũng được,

Tà ma hay ác thú quỷ thần.

Chẳng ai mà dám lại gần,

Nhờ mặc nó mà nhẹ bay trôi khắp.

Cùng THIÊN HẠ, che cả THÂN TÂM,

Đùm bọc biết bao nhiêu kẻ khác.

Thế là mỗi miếng vải vá,

NHÀ SƯ xem như là MỘT ĐIỀU LUẬT.

Một câu PHÁP, một bài KINH VĂN,

Mặc nó vào tâm hồn thơ thới.

An vui thanh bần đơn giản,

Tâm hồn sẽ được giàu sang vô tận.

Luôn luôn sống mãi lâu đời,

THÂN TÂM thanh tịnh sáng ngời PHÁP MÔN.

  1.  

ÁO KHẤT SĨ TRỜI- NGƯỜI khó mặc,

Mặc mà HÀNH KHÔNG ĐÚNG họa tai.

ÁO VÁ ngăn ranh như RUỘNG,

Nghĩa nó là RUỘNG PHƯỚC cho chúng sanh.

Ai tìm gặp mau nên lựa giống,

Đặt gieo trồng miếng RUỘNG phì nhiêu.

ÁO ấy cũng gọi là Y,

Y nguyên CHƠN THẬT cội nguồn XƯA NAY.

Như cổ nhân, ông già, trẻ nhỏ,

Như người rãnh rang không vọng động.

Gọi là đúng y CHƠN LÝ,

Y như LUẬT tiến hóa mặc nó vào.

Cuộc đời muôn kiếp chẳng đổi dời,

Bao giờ vẫn y nguyên như nguyện.

Áo vá mà lành nghĩa là:

Gom cả CHÚNG SANH khắp nơi CHUNG HIỆP.

PHÁP THIỆN LÀNH kết liền làm một,

Cái THỂ LÀNH để che THÂN tạm.

Để nuôi TÂM TRÍ sáng thông,

Ấy là GIÁO LÝ bình đẳng hiệp hòa.

Chúng sanh chung trọn lành kín đáo,

Chẳng để rách thiếu trống hở tâm.

ÁO CHƠN NHƯkhông vọng động,

Thiện lành sống chung, không hung chia rẻ.

Cũng gọi là ÁO GIẢI THOÁT KHỔ,

Hay gọi là GIÁO LÝ YÊN VUI.

Cái Y mặc để che thân,

Mặc vào vắng lặng y như võ trụ.

  1.  

BÁT là THỂ của BÁT CHÁNH ĐẠO,

BÁT CHÁNH ĐẠO như bầu đựng cơm.

ĐẠO như là bầu VÕ TRỤ,

TÂM chúng sanh ví như cơm, đồ ăn.

Tất cả chứa mang vào trong đó,

Bầu ĐẠO ĐỨC rộng chứa quần sanh.

Lòng TỪ BI của CHƯ PHẬT,

Lúc nào cũng ôm giữ hạnh độ sanh.

Khi xưa ĐỨC PHẬT THÍCH CA nguyện,

Liệng BÁT này xuống sông NI LIÊN.

BÁT trôi ngược một khoảng xa,

Rồi chìm xuống đụng cùng BÁT CHƯ PHẬT.

Thời quá khứ, kêu nghe rổn rảng,

Có nghĩa là: NGÀI THẢ ĐẠO NGÀI.

Đến nơi chốn, nơi sông mê,

Nổi lên cao ráo, trôi ngược trào lưu.

Trên bốn mươi năm đi dạy ĐẠO,

NGÀI ngưng nghỉ vào cõi NIẾT BÀN.

Hiệp cùng CHƯ PHẬT quá khứ,

ĐẠO lại vang dội, lan tràn khắp nơi.

 

Chính ĐẠO PHẬT là ĐẠO BÁT CHÁNH,

ĐẠO KHẤT SĨ mới có BÁT Y.

Là con đường đến NIẾT BÀN,

Kêu là ĐẠI ĐẠO, đường đi ngay thẳng.

Đó chính là chổ chứa TÂM NGƯỜI,

Trong trần thế nầy ĐẠO KHẤT SĨ.

Ăn xin đến nơi rốt ráo,

Con đường đi tắt, đến chổ thành công.

Dầu hạng bậc nào, mục đích gì,

Kẻ thực hành kiên tâm trì chí.

Ban đầu khó nhọc khổ công,

Đến sau sẽ được thành công huy hoàng.

Càng khổ nhọc, sẽ càng vui sướng,

Làm trước hưởng sau đó chính là:

NHƠN QUẢ vốn không sai chạy,

Vậy thì những ai TU NHÂN TÍCH ĐỨC:

Muốn làm VUA trước cũng phải,

Đi xin ăn để trau dồi tâm đức.

Muốn làm QUAN trước cũng phải,

Đi xin ăn để cố gắng học hành.

Muốn GIÀU SANG trước cũng phải,

Đi xin ăn để gieo duyên tu phước.

Muốn học SĨ-NÔNG-CÔNG-THƯƠNG,

Trước phải đi xin ăn đặng trau tài

Trong đời hạng bậc nào cũng vậy,

Trước chẳng đi xin ăn khổ nhọc.

Ngày sau khó được nên công,

Đi xin ăn chịu thiệt thòi một lúc.

Để gom góp tích trữ phước dư,

Đặng ngày sau, ngồi không an hưởng.

Mà còn phải đi xin thay,

Huống hồ GIÁO LÝ Y BÁT NIẾT BÀN.

Là sự không tiêu xài PHƯỚC ĐỨC,

Tích trữ thêm hoài không thấy bớt.

Mười phần thêm, chỉ hưởng một,

Còn bao nhiêu đều sớt chia bố thí.

Cho chúng sanh kết duyên quyến thuộc,

Cho sanh lời nảy nở thêm ra.

Tự mình đi xin mãi mãi,

Tạm dùng nuôi thân huyễn giả mỗi ngày.

Còn tinh thần không dư vạn bội,

Hưởng hạnh phúc trí tâm bền bỉ.

Thật là đáng quý lắm thay,

Mỗi người chúng ta nên luôn nhớ rằng:

Muốn không công mà trông thọ hưởng,

Là nguồn gốc của sự thất bại.

Thế nên MÌNH phải biết MÌNH,

CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC tâm liền an vui.

  1.  

Đã bước chân vào đường Y BÁT,

Dầu thiếu trí huệ Ở NIẾT BÀN.

Thiên đường hưởng phước bình an,

Ngày đêm THIỀN ĐỊNH diệt tan não phiền.

Nhờ TRÌ GIỚI hạnh tu đúng pháp,

Hành BÁT Y tránh khỏi đọa sa.

Súc sanh, địa ngục, tu la…

Bốn đường ác đạo tránh xa đời đời.

Oai lực Y BÁT rất tuyệt vời,

THẦN THÔNG mạnh mẽ linh diệu đó.

Không còn nương theo văn tự,

Việc làm, lời nói GIÁO LÝ KHẤT SĨ.

Người KHẤT SĨ chỉ CÓ BA PHÁP:

Tu học vắn tắt GIỚI- ĐỊNH- TUỆ.

Thế nên giữ giới Y BÁT,

Là GIẢI THOÁT được mọi điều trói buộc.

Không còn những phiền não nhiễm ô,

Nên hằng được thong thả rãnh rang.

Luôn luôn ở trong cái thật,

Cái không xao động, tâm hồn bình an.

Chỉ còn NHẬP ĐỊNH và THAM THIỀN,

Tức là tìm học trong TRÍ NÃO.

Để TÂM yên lặng đứng ngừng,

Gọi là TÂM nghỉ ngơi, TRÍ làm việc.

Lúc nào khỏe thì làm, mệt nghỉ,

Khi TRÍ làm thì năng sanh HUỆ.

Lúc TÂM nghỉ, phát THẦN THÔNG,

Cho nên QUẢ LINH đạo lý NHIỆM MẦU.

Người KHẤT SĨ không có phút nào,

Được gọi là lêu lỏng buông lung.

Việc TU ĐỊNH HUỆ tinh thông,

Không HÌNH, không TƯỚNG, ở không bề ngoài.

GIỚI LUẬT là Y BÁT KHẤT SĨ,

Người KHẤT SĨ phải tu ĐỊNH HUỆ.

Dầu cho TRÌ GIỚI trọn đời,

Không tu ĐỊNH HUỆ xa rời QUẢ LINH.

TU là HỌC, hay HỌC là TU,

Bởi do HÀNH mà sanh ra HỌC.

Vậy là trong tiếng KHẤT SĨ,

Đủ gồm tất cả GIỚI- ĐỊNH và HUỆ.

Có GIỚI HẠNH được làm KHẤT SĨ,

Khi vào ĐẠO cũng phải HỌC GIỚI.

Và tu tập cho thuộc nhuần,

Bằng văn tự, bằng sự học GIỚI LUẬT.

Ngày xưa đệ tử PHẬT quá đông,

Lắm kẻ không hay nghe giảng dạy.

Chỉ được có điều giữ GIỚI,

Hành theo TỨ Y PHÁP của Y BÁT.

Sống thanh khiết ĂN-MẶC-Ở -BỆNH,

Vậy là ở trong cảnh thật rồi.

Lần hồi suy nghiệm hiểu tìm,

Về nơi GIÁO LÝ của mình hành theo.

Lo tịnh dưỡng an nhiên bình thản,

Nên ngày đêm nhiếp niệm công phu.

ĐẠO THÀNH quả vị do TU,

Chứng A LA HÁN giống như PHẬT NGÀI.

  1.  

Thế cho nên lời PHẬT dạy rằng:

Trong GIỚI có sẳn ĐỊNH HUỆ rồi.

KINH LUẬN có sẳn nơi nơi,

QUẢ LINH đạo lý tuyệt vời BÁT Y.

Người tu hành chú tâm nhận xét,

Được học ngay những nét thanh cao.

Được hiểu giáo pháp thấm vào,

Ngồi gần bên PHẬT, xiết bao vui mừng.

Trong Y BÁT có sẳn kho tàng,

PHÁP BẢO GIÁO LÝ KHẤT SĨ đây.

Kẻ nào sáng trí định TÂM,

Nghiên tầm học hỏi uyên thâm hằng ngày.

Thọ Y BÁT gìn giữ suốt đời,

Trì GIỚI LUẬT không rời lãng xao.

Lần hồi đắc được ĐẠO CAO,

Yên tâm CHÁNH NIỆM chẳng xao tất lòng.

Nếu bằng muốn bảo tồn Y BÁT,

GIỚI LUẬT là Y BÁT CHƠN TRUYỀN.

Gắng lo hành học tinh chuyên,

Tinh thần bất diệt cao siêu tột cùng.

Những ai muốn được mang Y BÁT,

Phải giữ gìn giới hạnh trang nghiêm.

Được trao GIỚI LUẬT BÁT Y,

Nhờ THẦY chỉ dạy cách tu ĐỊNH THIỀN.

Rồi sau đó tự mình đi tới,

Hãy nên lo nghiên cứu tìm xem.

Cách tu ĐỊNH HUỆ rỏ thêm,

Tới nơi ý muốn thiệt hơn tỏ tường.

 

Có những người tu mà không cần đắp y mang BÁT được không?

Tu học lớp nào lại không được,

Với trình độ chí hướng tạm thời.

Nhưng về QUẢ GIÁC cao ngôi,

Không có Y BÁT, không thời quả linh.

Cũng có cách tu luyện công phu,

Đắc THẦN THÔNG làm TIÊN TRỜI vậy.

Cho nên không toàn giác được,

Tùy theo sở chấp lấn lướt bước lên.

Tu học GIỚI phát sanh ĐỊNH HUỆ,

TU học ĐỊNH phát sanh GIỚI HUỆ.

Tu học HUỆ sanh ĐỊNH GIỚI,

Nhưng khi đến lúc đủ cả ba rồi.

Ai ai cũng Y BÁT như nhau,

Đi ngay GIỚI – ĐỊNH – HUỆ đều đủ.

Y BÁT phải có mới được,

Nếu người TU mà không có Y BÁT.

Giỏi bậc gì cũng không thành PHẬT,

Không thể nào gọi bậc TOÀN GIÁC.

Bởi ĐẠO PHẬT là TRUNG ĐẠO,

Vừa vừa chớ không cao, quá thấp.

Không thái quá cũng không bất cập,

Ở mực TRUNG gọi đạo CHƠN THƯỜNG.

Đạo của VÕ TRỤ càn khôn,

Chúng sanh người TRÍ thiệt hư tỏ tường.

GIỚI – ĐỊNH - HUỆ là CHÂN- MÌNH – ĐẦU,

Là một thân hình của cái sống.

Nếu còn thiếu một chưa đủ,

Nên dầu ai có chấp trước đoạn nào.

Sau rồi cũng nhìn ra cả thể,

Cho nên gọi rằng: ĐẠO Y BÁT.

Giác ngộ của GIỚI – ĐỊNH – HUỆ,

Đạo của tất cả kêu là RÚN ĐẠO.

Ai ai dầu có đi đâu,

Quẩn quanh rồi cũng gom thâu ĐẠO MẦU.

Làm sao cho hiểu được mùi vị của Y BÁT, cho kẻ trước khi vào đạo?

Hãy nên nghiên cứu tìm xem,

Bắt đầu từ MỘT đến MƯỜI quyển trên.

Thế rồi mới rõ nguồn chơn,

TUỆ thông, TRÍ sáng, QUẢ NHƠN tỏ tường.

BÁT Y KHẤT SĨ CHƠN TRUYỀN,

ĂN CHAY, NHẬP ĐỊNH, kết duyên tu hành…

Có người lại nói tự mình làm ăn lo tu cho mình là quý hơn phải chăng? Có người lại nói tu là tốt mà phải tự nuôi sống, chớ sao lại bắt người nuôi?

Mới nghe qua cũng cho là được,

Bằng xét kỹ là sái lắm rồi.

Nào ai có thật hành theo,

Do lời nói đó trong đời hay không?

Nên tự mình làm tự mình ăn,

Tập thêm THAM – SÂN – SI dốt nát.

Học tu chẳng được cái chi,

Một mình cô độc chẳng vì cho ai.

Lòng tham lam làm sai ích kỷ,

Tâm biếng nhác vô đạo hao công.

Muốn không chung sống với ai,

Và lòng không muốn cho ai cậy nhờ.

Kẻ sái quấy nói lời cùng túng,

Ém lỗi vào trong chốn tối tăm.

Cũng vì lời nói đó lan,

Cõi MA đói khát, lòng tham hoành hành.

Trong đời sống chúng sanh đang sống,

TA đang nhờ tất cả giúp TA.

Không ai lo được một mình,

Nhờ nơi kẻ khác thương tình giúp nhau.

PHÁP bố thí cho nhau hiểu ĐẠO,

VẬT thí kia nuôi bởi tấm THÂN.

ĐẤT – NƯỚC –LỬA – GIÓ nuôi mình,

THÚ – NGƯỜI – CÂY –CỎ ta đành quên sao.

GIÁO LÝ PHẬT ta đang tận hưởng,

Vong ân sao? Tự đắc được sao?

Còn như phải tự nuôi mình,

Chớ sao lại bắt nhiều người nuôi TA.

Sự hiểu lầm nói càng như thế,

Chớ đâu ai có được như vầy.

ÔNG VUA có đi cấy cày,

VỊ QUAN có đi nhổ mạ nào đâu?

Người GIÀU SANG có đi giả gạo,

Kẻ QUÂN SĨ có đi phát cỏ…

Người CÔNG có đi gặt hái,

Người THƯƠNG có đi gieo mạ, ruộng vườn.

Vì thế TA nên phải biết rằng:

Sống chung tiến hóa trong VÕ TRỤ,

Chúng sanh vạn vật xưa nay.

Cho nhau trao đổi giúp cho linh hồn.

Hoặc PHÁP THÍ hoặc là TÀI THÍ,

Vì mọi người, bởi lẻ sống chung.

Chớ nào ai sống riêng mình,

Đó là ĐẠO PHẬN thắm tình thương yêu.

 

Hành PHÁP THÍ chính là KHẤT SĨ,

Ban bố cho sự sống tinh thần.

Linh hồn muôn loại bảo tồn,

Hiền lương đạo đức nết na hạnh lành.

Gương ĐỨC HẠNH dạy khuyên ĐẠO LÝ,

Chẳng kể công đòi hỏi tiền lương.

Hảo tâm dâng cúng vật dư,

Thì liền thọ nhận khắc ghi tấm lòng.

KHẤT SĨ hy sinh sống cực thân,

Lo tô đắp nền ĐẠO THẾ GIAN.

Cõi đời hạnh phúc an khang,

Loài NGƯỜI tiến hóa thoát đàng trầm luân.

NGƯỜI mà có lòng nhơn sống đó,

Phải biết rằng manh áo chén cơm.

NGƯỜI đang thọ hưởng phước phần,

Là do ĐẠO ĐỨC xa gần góp công.

VUA – QUAN đâu ví với NHÀ SƯ,

Thế sao NGƯỜI lại nói lời quấy.

Không kiêng nể gì LUẬT PHÁP,

Là ĐẠO ĐỨC đang tôn kính trong đời.

Những người TU PHẬT mà không Y BÁT có hại gì không?

Nếu không có Y BÁT hay là:

Có Y BÁT mà không dùng đến,

Gọi là bậc TRỜI hay NGƯỜI,

NGƯỜI này đang muốn tập TU tập HỌC.

NGƯỜI này đã nhìn xem thấy PHẬT,

Chớ chưa gọi đã tu như PHẬT.

ĐỊNH HUỆ có là do GIỚI,

GIỚI là Y BÁT giáo lý KHÂT SĨ.

Nếu không Y BÁT đâu có GIỚI,

GIỚI của NGƯỜI chế ra vầy khác.

Gọi là GIỚI của TRỜI NGƯỜI,

Lại như quả A LA HÁN ứng cúng.

Tiếng ỨNG CÚNG chỉ NGƯỜI KHẤT SĨ,

Chớ đâu có cho kẻ ở nhà.

Nếu không có Y BÁT thì:

Đi xin không được đâu có ai cho.

Đâu có vẻ người KHẤT SĨ,

Kẻ đi xin mà có đồ vật.

Bị mang tù rạc khổ thân.

Chúng sanh oán ghét vu phao ngờ vực,

Có đồ đạt nào được đi xin,

Để đi các nơi gieo nhơn lành.

Khắp cùng thiên hạ nơi nơi,

Vật chất áo quần tốt tươi ăn mặc.

Phải cất giữ, phải nhớ, phải lo,

Lại còn bị sợ e trộm cắp.

Sợ thân mạng không yên ấm,

Vậy làm sao cho có được ĐỊNH HUỆ.

Tu GIỚI – ĐỊNH – HUỆ để thành PHẬT,

Gọi là HỌC TU giống như PHẬT.

Vậy nên GIÁO LÝ BÁT Y,

Chính là TRUNG ĐẠO CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC.

Tức là ĐẠO GIẢI THOÁT TOÀN GIÁC,

Nếu không có dùng đến Y BÁT.

Thì không dứt được cái khổ,

Lại lo bối rối của sự ăn mặc…

Có Y BÁT mới ra KHẤT SĨ,

GIẢI THOÁT luôn chổ ở, thuốc men.

Sống đời hoàn toàn cứu cánh,

TINH THẦN hoan lạc, dứt hết khổ đau.

 

 

TÁC GIẢ: ĐỨC TỔ SƯ MINH ĐĂNG QUANG

PHỔ THƠ: NT. TN. MINH LIÊN – TX. NGỌC PHƯƠNG

                                                                              THÁNG 11. NĂM TÂN SỬU (DL: 2021)

 

-----oo0oo-----

 

BÀI LIÊN QUAN

Bát Chánh Đạo  ( NT. Minh Liên , 4996 xem)

Lục Căn (Chơn lý số 3)  ( NT. Minh Liên , 5040 xem)

Thần Mật (Chơn lý số 25)  ( NT. Minh Liên , 4704 xem)

Công Lý Võ Trụ (Chơn lý số 10)  ( NT. Minh Liên , 4252 xem)

Chánh Đẳng Chánh Giác (Chơn lý số 9)  ( NT. Minh Liên , 4656 xem)

Nam và Nữ  ( NT. Tuyết Liên (chuyển thơ) , 3892 xem)

99 năm - Vầng dương hiện thế  ( Ngọc Hạnh , 4368 xem)

Ứng dụng tinh thần Đạo đức của Tổ Sư trong thời kỳ Hội nhập - Phát triển  ( Nguyện Liên , 6804 xem)

Tư tưởng Thiền của Tổ sư Minh Đăng Quang trước môi trường sống và gội sạch tâm thức tự thân  ( Hòa thượng Giác Toàn , 9516 xem)

Lời tưởng niệm của Ni giới Hệ phái Khất sĩ  ( Ni Giới Khất Sĩ , 9628 xem)

Ý KIẾN BẠN ĐỌC


NI TRƯỞNG HUỲNH LIÊN
  • Thích Nữ Huỳnh Liên
  • Thích Nữ Huỳnh Liên
  • Thích Nữ Huỳnh Liên

 

Nguyện xin hiến trọn đời mình

Cho nguồn Đạo pháp cho tình Quê hương

 

THẬP ĐẠI ĐỆ TỬ
  • Thích Nữ Bạch Liên
  • Thích Nữ Thanh Liên
  • Thích Nữ Kim Liên
  • Thích Nữ Ngân Liên
  • Thích Nữ Chơn Liên
  • Thích Nữ Quảng Liên
  • Thích Nữ Quảng Liên
  • Thích Nữ Tạng Liên
  • Thích Nữ Trí Liên
  • Thích Nữ Đức Liên
  • Thích Nữ Thiện Liên
THÔNG BÁO

Thông báo Khóa Bồi dưỡng đạo hạnh lần thứ 8 do Ni giới Hệ phái Khất sĩ tổ chức

Tiếp theo thời khóa tu học trong 3 tháng An cư là chương trình 10 ngày bồi dưỡng đạo hạnh lần thứ 8 cho chư Ni NGHPKS, bắt đầu từ chiều mùng 1 tháng 7 đến ngày 11 tháng 7 năm Giáp Thìn (nhằm ngày 4/8/2024 – 14/8/2024) tại Tổ đình Tịnh xá Ngọc Phương (Số 498/1 đường Lê Quang Định, Phường 1, quận Gò Vấp, Tp. HCM)

Thông báo khóa Bồi dưỡng đạo hạnh lần 9 do Hệ phái Khất sĩ tổ chức

Nhằm nâng cao đời sống Phạm hạnh và thắp sáng lý tưởng giải thoát, giác ngộ và phụng sự Đạo pháp cho các Tăng Ni trẻ vừa bước chân vào đạo, Hệ phái Khất sĩ mỗi năm tổ chức một khóa BỒI DƯỠNG ĐẠO HẠNH tại Pháp viện Minh Đăng Quang (505 Võ Nguyên Giáp, phường An Phú, TP. Thủ Đức, TP. HCM) dành cho các Sa-di, Sa-di-ni và Tập sự.

Thư mời viết bài Tập san Đuốc Sen - số 35 chủ đề Lễ tự tứ Tăng và Vu lan Báo hiếu

Thư mời viết bài Tập san Đuốc Sen - số 35 chủ đề Lễ tự tứ Tăng và Vu lan Báo hiếu

Thông báo Lớp Giáo lý trực tuyến

Thời gian tụng kinh, thuyết giảng trực tuyến như sau: Tụng kinh: Hàng ngày từ 6g30 – 7g15 tối là thời khóa tụng kinh Dược Sư, các ngày sám hối trì tụng Hồng Danh Bửu Sám Thuyết giảng: 7g30 – 8g30 tối hàng ngày

VIDEO HÔM NAY

Trực tiếp: Phiên Bế mạc Hội thảo Khoa học Ni trưởng Huỳnh Liên tại Pháp viện Minh Đăng Quang - Ban Truyền hình Trực tuyến PSO

Pháp âm MP3

  • 0 - Lời Mở Đầu
  • 01 - Võ Trụ Quan
  • 02 - Ngũ Uẩn
  • 03 - Lục Căn
  • 04 - Thập Nhị Nhơn Duyên

LỊCH VIỆT NAM

THỐNG KÊ