Trang chủ > Đức Tổ Sư > Bài Viết

Chánh Đẳng Chánh Giác (Chơn lý số 9)

Tác giả: NT. Minh Liên.  
Xem: 4358 . Đăng: 06/11/2021In ấn

 

Chánh Đẳng Chánh Giác (Chơn lý số 9)

 

Đức Tổ Sư Minh Đăng Quang (Biên soạn)

NT. TN. Minh Liên – Tịnh xá Ngọc Phương (Phổ thơ)

Mùa hạ năm 2021 (Tân Sửu)

 

CHÁNH đây có nghĩa PHẢI là,

CHƠN này nghĩa THẬT, không tà dối gian.

ĐẲNG là thứ bậc bằng nhau,

GIÁC là nghĩa tỉnh, phát ra tỉnh bừng.

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC công bình,

Con đường sáng suốt đưa người yên vui.

Người liền đắc đạo PHẬT rồi,

Tông môn giáo lý trong đời thế gian.

Quy về một mối đàng hoàng,

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC vẻ vang tuyệt vời.

Không còn khổ não người ơi!

Gọi là VÔ THƯỢNG để đời tỏ phân.

-VẤN: hỏi xin đáp trả vẹn phần?

               - ĐÁP: CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC cha lành thế gian.

Thầy chung muôn loại rỏ ràng,

Chúa tể võ trụ PHÁP ban thực hành.

Mới sanh ĐẲNG GIÁC rành rành,

                         Con đường TRUNG ĐẠO vô sanh NIẾT BÀN.     

  1.  

CHÁNH là giữa, bên là TÀ,

Giữa kêu đường đạo bờ lề hai bên.

Cũng như bên ruộng, bên bờ,

Dính dơ bùn đất, lún bờ ngộp sâu.

Giữa nơi bằng phẳng ráo cao,

Xa dài sạch sẽ núi cao ngút ngàn.

Bên là hố thấp chực hờ,

Té sa xuống hố, dưới hồ lạnh tanh.

Nơi nào khoảng giữa cao thanh,

Đất bằng thanh thản an lành xiết bao.

Gọi rằng TRUNG ĐẠO bước vào,

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC lâu dài an vui.

  1.  

Cũng như một trái trên cao,

Lớn to sút cuống, rụng sâu sình lầy.

Nhưng nhờ gặp nước lớn đầy,

Lần hồi trôi nỗi tấp lên mé bờ.

Sanh cây trỗ trái sum suê,

Do nhờ mặt nước bốn bề lặng yên.

Sống yên vui, khổ cứu liền,

Kêu là ĐẠO CHÁNH trung bình vững an.

  1.  

Cũng như trên mặt non cao,

Càng cao chớn chở, nhìn vào quá cao.

Nơi thành thị thấp thì sao?

Lại càng lún thấp, sánh nào trên non.

Trên non dư dã tinh thần,

Thiếu về vật chất, cõi lòng an vui.

Thị thành vật chất dư rồi,

Tinh thần thiếu thốn đứng ngồi không yên.

Cho nên hai hạng đảo điên,

Đều là chết hết lụy phiền cả hai.

Nay người bậc trí mở khai,

Mau mau bước xuống tới lui vườn rừng.

Yên nơi khoảng giữa rộng đường,

Tới lui thong thả yên tâm nhẹ nhàng.

Sống vui trí tánh hân hoan,

Tinh thần vật chất không màng thiếu dư.

Không phiền, không não lo âu,

Cũng không bối rối, sống yên cõi đời.

Kêu là TRUNG ĐẠO đây rồi,

Của BẬC GIÁC NGỘ an vui dung hòa.

  1.  

Cũng như kẻ ác xem qua,

Xem mình đang ở trên tòa mây xanh.

Tự cao, tự ý, xưng danh,

Vô nhơn mục hạ, tan tành, tan xương.

Liền rời té xuống thảm thương,

Chết tan xương thịt vô vàn đớn đau.

Còn người tu thiện thì sao?

Ví như trùng nọ chun vào rác dơ.

Nhủi chui dưới đất thật sâu,

Bị mưa nước ngập, cuốn đào xới tan.

Thân hình đứt đoạn chết oan,

Sao bằng không thiện, vững vàng tránh xa.

Không cao, không thấp, nhỏ, to,

Làm người đứng vững tự do thanh nhàn.

Bởi lìa THIỆN – ÁC rỏ ràng,

TRUNG ĐẠO chánh giữa tỏ tường lối đi.

Hạng người trí huệ lìa si,

Ngày đêm an lạc vui tươi hoài hoài.

  1.  

Người đi xe máy đây rồi,

Ngó ngay đường chánh tức thời bình yên.

Nhược bằng dòm ngó hai bên,

Sa nhào, té nhủi, leo lề, khổ thân.

Đi theo chánh giữa là cần,

Gọi là đường ĐẠO của mình hành theo.

  1.  

Cũng như trẻ nhỏ dại khờ,

Xác thân vật chất hằng giờ rủi ro.

Tinh thần người lớn khôn ngoan,

Mưu hay, kế giỏi, khốn nguy, chẳng màng.

Người già kinh nghiệm rỏ ràng,

Trang nghiêm, đằm thắm, nhẹ nhàng, khoan thai.

Rảnh rang thong thả hằng ngày,

Tự do, giải thoát, an nhàn, nghỉ ngơi.

Rồi đi du lịch thảnh thơi,

Sang qua nhiều xứ cuộc đời thong dong.

Chẳng thương, chẳng ghét, chẳng mong,

Chẳng thua, chẳng thắng thân tâm bình thường.

Hết lòng khiêm nhượng tột cùng,

Trong tâm bằng thẳng, kính cung hẳn hòi.

Hành trì trong việc xin ăn,

Giàu sang cũng vậy, vua quan công bằng.

Không phân giai cấp phái môn,

Cũng không chia rẻ, bảo tồn tự do.

Gia đình, xã hội chung lo,

Mình không tự lập trước sau một mình.

Được người tiếp rước cung nghinh,

Thỉnh cầu PHẬT TỔ chứng minh lòng thành.

Thế thì sung sướng nào hơn,

Đáng tôn, đáng trọng, THÍCH CA PHẬT NGÀI.

TRUNG ĐẠO đắc quả NHƯ LAI,

THÂN TÂM CHÁNH NIỆM, gọi ngay NIẾT BÀN.

  1.  

Cũng nhơ kẻ ÁC nơi đây,

Trên trời đói khát bủa vây khốn cùng.

Còn người THIỆN đứng ngọn cây,

Có ăn, nhưng rớt, gãy tay chân người.

HUỆ người ngồi dưới gốc cây,

Gió liền thổi đến bị ngay cảm xoàn.

CHƠN NHƯ nằm nghỉ đàng hoàng,

Tìm nơi chổ kín vẹn toàn tấm thân.

CON MA ĐÓI, đi kiếm phần,

Thả rong tìm kiếm lần lần uống ăn.

Kẻ nơi ĐỊA NGỤC hành hà,

Nơi loài SÚC VẬT chực hờ cắn nhau.

Thế thì trong bảy hạng trên,

CHƠN NHƯ CHÁNH GIỮA rỏ phân sáu đường.

Nơi nằm chổ nghỉ phẳng bằng,

Tự nhiên vắng lặng vui yên sống hoài.

Gọi là TRUNG ĐẠO hẳn hòi,

Lâu đời an dưỡng điều hòa THÂN TÂM.

Không mau, không chậm góp phần,

TRƯỜNG SANH CỰC LẠC, CHÁNH CHƠN ĐẠO MẦU.

  1.  

Điều hòa sự sống trái tim,

Vào ra hơi thở, nhịp tim nhẹ nhàng.

Chiếc xe máy chạy đằm đằm,

Là không thái quá vượt tầm lên cao.

Con đường TRUNG ĐẠO đi vào,

Cũng như nhịp thở trái tim người đời.

  1.  

Gọi rằng TRUNG ĐẠO đây rồi,

Bên này không bỏ, bên kia không màng.

Giữ thường mực giữa khang trang,

Xe hơi chạy thẳng giữa đường mà đi.

Lại qua một chút, một khi,

Bền dài thẳng tới khỏi suy sụp lề.

  1.  

CHƠN NHƯ là thể tự nhiên,

Không không vọng động, vững yên tinh thần.

Sống chung hòa hiệp vẹn phần,

TỪ BI – TRÍ TUỆ lân lần triển khai.

Dứt điều sái quấy sớm mai,

Không điều xao xuyến, chẳng ai bận lòng.

  1.  

Đất bằng sạch sẽ mênh mông,

Bao la sáng rở từ trong tới ngoài.

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC tuyệt vời,

Ví như mặt đất pha lê bạc vàng.

BỒ ĐỀ to lớn ngút ngàn,

Nhiều cành, nhánh, trái, sẳn sàng đơm hoa.

Vững yên đứng mãi trong đời,

Mà người tìm đạo, gặp thời hóa duyên.

Nương nhờ nơi đó ở yên,

Chở che bá tánh không riêng người nào.

Chúng sanh sung sướng xiết bao,

BỒ ĐỀ đại thọ muôn loài nương thân.

  1.  

Ngày đêm có sự yên vui,

Chính nhờ GIỚI LUẬT của người tập tu.

Tập lần tu thiện người ơi,

Trèo lên, bước xuống, thảnh thơi nhẹ nhàng.

Thực hành THIỀN ĐỊNH vẻ vang,

Lặng yên, đứng vững, an nhàn nghỉ ngơi.

Thương yêu ban rải khắp nơi,

Học hành giác ngộ cuộc đời hiển vang.

Không còn khổ não thế gian,

Vô thường rỏ biết TÂM AN ĐỊNH THIỀN.

  1.  

Sống đời TRUNG ĐẠO hiền hòa,

Tối cao ĐẲNG – GIÁC thật là vui thay.

Người già kinh nghiệm rất hay,

Tự tôn, tự đắc, tự cao không còn…

Khôn lanh tài sức biết mình,

Hơn, thua NGƯỜI cũng trở thành bình an.

Nhẹ nhàng đằm thắm nghiêm trang,

Ôn hòa, hiền hậu, dịu dàng, đẹp xinh.

Tự do, giải thoát, vẹn toàn,

Thành công sống mãi không còn lo âu.

Điều chi cũng toại ý thôi,

Giữ gìn công hạnh cuộc đời an vui.

  1.  

Lực là sức mạnh vô biên,

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC trọn niềm thanh cao.

Khoe khoang, khiêm nhượng, chẳng vào,

Rằng ai! Chẳng muốn hơn thua làm gì?

Nhứt là không có sự si,

Quanh co, sa ngã, hướng đi lạc lầm.

Ma vương luôn bị động tâm,

Cố tìm mọi cách, nhẫn tâm hại NGÀI.

PHẬT NGÀI thương xót mọi loài,

TỪ BI – HỶ XẢ, PHẬT NGÀI ban ân.

Được ĐỜI xưng tán THẾ TÔN,

Toàn TÀI, toàn ĐỨC, vẹn toàn cả hai.

Chữ HÒA tu tập sớm mai,

Thực hành TRUNG ĐẠO không sai lỗi lầm.

Cũng như gò đất trên cao,

Chan hòa, san sớt, cho bằng phẳng nhau.

Cũng như người khóc, rồi cười,

SỐNG đây, CHẾT đó, một đời đi qua.

Khổ vui, vui khổ TA BÀ,

Làm VUA rồi lại sang qua DÂN thường.

Cuộc đời lắm nỗi nhiểu nhương,

QUAN – DÂN –TÔI – TỚ muôn ngàn khổ đau.

Thế nên người phải mau mau,

Thấy đường TRUNG ĐẠO gắng trau hạnh lành.

Công bằng vạn vật chúng sanh,

Mở khai tâm trí, học hành pháp môn.

Mọi người ai cũng tâm đồng,

Thực hành CHƠN LÝ kính tôn phụng thờ.

  1.  

Xưa kia năm hạn đói nghèo,

MẸ CHA sắp chết bởi vì thiếu ăn.

Người CON lấy cắp người dư,

Cung dâng CHA MẸ thức ăn mỗi ngày.

Việc này đưa đến cửa QUAN,

QUAN tra xét xử tội tham gian này.

Người CON lương thiện thưa ngay,

CH MẸ đói con nay làm càng.

Nên QUAN phân xét rỏ ràng,

Không đành xử tội, lại càng tán dương.

Người CON chí hiếu đáng thương,

Người dư, người thiếu, là thường xưa nay.

Sống chung xã hội giúp nhau,

Người NGU kẻ TRÍ như nhau công bằng

TRÍ thường hưởng mọi điều hay,

Hảo tâm, cứu giúp, cùng nhau chan hòa.

Của nhiều, của ít, thuận hòa,

Mọi người được sống, nhà nhà cùng vui.

Người giàu bố thí người nghèo,

Mỗi ngày làm việc hành theo sức mình.

Vợ con quyến thuộc đồng tình,

Ai ai cũng tự nuôi thân mỗi ngày.

Không cho biếng nhác việc làm,

Chơi bời sanh tật, ác gian lỗi lầm.

Giàu sang thương giúp nghèo nàn,

Khuyên người ráng phải siêng năng hoài hoài.

Mỗi người phát đại tâm bi,

Công bình TRUNG ĐẠO khắc ghi trong lòng.

Ở trong xứ ấy ấm no,

QUAN như CHA MẸ thương lo DÂN hiền.

Không còn giành giựt đảo điên,

Không còn trộm cắp, chẳng phiền lụy ai.

Thân bằng quyến thuộc sớm mai,

Biết thương kẻ khó giúp ngay hết lòng.

Mọi người mến đức phục tùng,

Theo đường TRUNG ĐẠO vô cùng hiển vinh.

Một nền ĐỨC HẠNH thật xinh,

Chúng sanh chung sống vẹn tình bao la.

Sống là để học lo xa,

Ngày ngày sống mãi DUNG HÒA cao thanh.

TỪ BI – ĐẲNG GIÁC rành rành,

CHÚNG TA Y PHÁP thực hành yên vui.

  1.  

Xưa kia lại có một người,

Người nầy mất của ôi thôi buồn phiền.

Thưa cùng SƯ PHỤ chỉ dùm,

VỊ SƯ vui vẻ chỉ bày trước sau.

Phải tin NHÂN - QUẢ cho mau,

Nếu mà đời trước có vay của NGƯỜI.

Nay nên hoan hỷ vui tươi,

Mau mau trả sớm, để lâu sanh lời.

Bằng như NGƯỜI ấy cất dùm,

Ngày sau mình được lời nhiều biết bao.

Hay là nhẫn nhịn tối cao,

Để răn tâm ác, xôn xao tinh thần.

Làm gương kẻ ác góp phần,

Đừng tranh giành giựt, đừng tham của người.

Người dư, người thiếu ở đời,

Tại mình khổ nhọc không rời một ly.

Vậy TA ôm giữ mà chi,

Phát tâm BỐ THÍ bời vì chúng sanh.

Tự thân chỉ có một mình,

Từ SANH đến CHẾT quá trình gian nan.

Ví như ngươi học trò ngoan,

Xa lìa CHA MẸ bước sang trường đời.

Lại sao trốn học mê chơi,

Xa THẦY, xa BẠN đến nơi hoang đàng.

Đi cùng khắp xứ lang thang,

Tạo nhà, sắm của bình an, phận mình.

Được nơi TÂM, mất nơi THÂN,

Bên NGOÀI bị mất, bên TRONG còn hoài.

Thế thì có được gì đâu,

Mỗi người cũng vậy như nhau giựt giành.

SÂN – SI ác độc súc sanh,

Còn mình giác ngộ tu hành đức ban.

Được sanh lên cõi THIÊN ĐÀNG,

Nhờ NGƯỜI giúp hộ tâm càng thanh cao.

Lòng NHƠN chứa đức dạt dào,

Phải lo tu học dám nào khoe khoang.

Gia tài vật chất trần gian,

TA nay giải thoát, PHẬT ban phước lành.

  1.  

 

Làm duyên trở lại đời sau,

TA nên phát nguyện lo mau hành.

TRỘM kia tỏ ngộ rất nhanh,

Mau đem trả của lòng thành ăn năn.

Thấy đường TRUNG ĐẠO công bằng,

Xuất gia, nhập đạo, tâm hằng thanh cao.

THẦY – TRÒ vui vẻ xiết bao,

Ngày càng thân mật giồi trau đạo mầu.

  1.  

Xét trong công lý ba đời,

TRUNG ĐẠO, ĐẲNG – GIÁC kịp thời giải phân.

Giải hòa dạy dổ góp phần,

Làm cho chung sống tinh thần an vui.

Hy sinh bố thí đây rồi,

Sanh về CẢNH PHẬT, cõi TRỜI hân hoan.

Tham sân địa ngục thế gian,

Sanh tâm ngạ quỷ, súc sanh làm gì.

Muôn đời hắc ám chia ly,

Còn nơi ĐỊA NGỤC ham gì khổ thân.

  1.  

Than ôi! Đồ vật giết người,

Nó nào có ác, tự người đam mê.

Giết người khủng khiếp gớm ghê,

Chính TA tạo ác, quay về giết TA.

Vậy NGƯỜI muốn sống an hòa,

Không còn tham tiếc của đồ vật đây.

  1.  

Cho vay, trả nợ xoay vần,

Người KIA sao lại có phần của dư.

Tranh đua chen lấn mệt ư,

Kể công mệt nhọc có dư của tiền.

Ngồi không ăn hưởng liên miên,

Làm lo thái quá bịnh liền than ôi!

Ăn nhiều làm ít đây rồi,

Làm nhiều ăn ít, đứng ngồi đâu yên.

Mỗi người nếu có của riêng,

Đem cho giúp đở xoay chuyền mọi nơi.

Thi ân, bố thí, người ơi!

Nguồn chơn hạnh phúc tới nơi an toàn.

Mọi người mến đức hân hoan,

Tự TA giác ngộ, phát tâm chân thành.

Gọi là có học, có hành,

Có kinh nghệm sống cao thanh sống đời.

  1.  

Có người giành choán việc làm,

Cho người biếng nhác ở không đổ thừa.

Gọi rằng hết việc sớm trưa,

Kẻ kia thương giúp ăn hằng ngày.

Tại vì biếng nhác khổ thay,

Nguyên nhân rối rắm hiển bày phải chăng.

Thế nên TRUNG ĐẠO công bằng,

Gắng mà thực hiện không còn than van.

  1.  

Sống đời xuôi thuận yên vui,

Không nên đứng lại, đi lui khốn cùng.

Từ xưa ĐỨC PHẬT dạy rằng:

Ta đi khất thực xin ăn mỗi ngày.

Xin ăn tập hạnh rất hay,

Sự ăn, sự mặc, cho nhau vật dùng.

Hằng ngày cung kính cúng dường,

Dâng TĂNG vật thực, nuôi phần xác thân.

                                         Trau tâm, giồi trí sáng ngần,                                        

                                 PHÁP ban giáo hóa cư gia thực hành.     

Dung hòa TRUNG ĐẠO cao thanh,

Chúng sanh hiểu biết thực hành ĐẠO CHƠN.

Cư gia bố thí cúng TĂNG,

CHƯ TĂNG đáp lại tinh thần thuyết KINH.

HÒA nhau cuộc sống hiển vinh,

THÂN TÂM an tịnh đẹp xinh hoài hoài.

Đủ đầy hai món ĐỨC – TÀI,

Ngày đêm hoan hỷ NIẾT BÀN là đây.

  1.  

Tinh thần không là con ma,

Thân này cũng không phải là khúc gỗ.

Nào ai không ăn mà sống,

Nào ai có sống, mà không phải ăn.

Dung hòa lẽ sống, cái ăn,

Con người vô đạo, giành ăn không lành.

Giết nhau, phá hoại, tranh giành,

Có, không mất hết, rồi giành giựt nhau.

Trong đời cuộc sống hiển bày,

Có ăn, có mặc, đủ đầy thức ăn.

Vui tươi, tốt đẹp, hòa êm,

Linh hồn sanh chúng tăng thêm mỗi ngày.

CƯ GIA, TĂNG CHÚNG tiếp tay,

Làm cho PHẬT PHÁP đêm ngày hiển vinh.

Đừng ai chia rẻ một mình,

Luôn luôn trọng đạo thắm tình TĂNG – GIA.

CƯ GIA cung kính hiền hòa,

CHƯ TĂNG tìm dạy PHẬT ĐÀ giáo khuyên.

  1.  

Ba đời CHƯ PHẬT xiển dương,

Con đường trong sạch ngát hương thẳng bằng.

Công bình chơn chánh an bày,

Cõi đời có đạo tuyệt hay vô vàn.

Sau này đi lạc vào rừng,

Lợi danh, tài sắc vô cùng rối răn.

Độ đời cứu thế khuyên can,

Dắt dìu sanh chúng thấy đường rỏ đi,

Ngôi VUA NGÀI bỏ tức thì.

Xuất gia tầm đạo bởi vì chúng sanh.

Suốt đời quyết chí tu hành,

Đắc thành PHẬT QUẢ chúng sanh hưởng nhờ.

  1.  

PHẬT NGÀI hoan hỷ dạy rằng:

Cỏ cây, tạo hóa, đất bằng sanh chung.

CON chung, bà MẸ chúng sanh,

Thú, người, cây, cỏ, trưởng thành thế nao?

PHẬT – TRỜI bình đẳng như nhau,

Còn đây TỨ ĐẠI phải lo hằng ngày.

KHÍ sanh do NƯỚC hiển bày,

ĐẤT sanh muôn loại, trước sau đồng hành.

Ở, ăn nơi đất nước lành,

Ít, nhiều, chủ, tớ, chúng sanh tạm thời.

Đi qua là khách người đời,

Người già, người lớn của thời gian kia.

Vô thường không đợi một ai,

Như BÀ MẸ ấy sớm mai dựng gầy.

Công bình ĐẲNG – GIÁC đủ đầy,

Chẳng thiên, chẳng vị, con nầy cho ai.

Ai nhiều, ai ít, không hai,

Dư hoang bỏ trống không ai nao lòng.

Hể SANH là ở cộng đồng,

TỬ là đi đến trong vòng lao lư.

Nương nhau người trước, người sau,

Lớn TÂM mở TRÍ học mau tu hành.

Cắm ranh người TRƯỚC nhiều ranh,

Người SAU cắm ít đừng giành giựt nhau.

Thường hay giúp đỡ lẫn nhau,

Chớ nên phân biệt THÚ, NGƯỜI, CỎ, CÂY.

Màu da chủng tộc là đây,

Là còn tất cả, hạng nầy tự nhiên.

Chúng sanh còn mất, chết riêng,

Nào ai cấm cản lụy phiền than ôi!

Cũng là sự sống như ai,

                                 Sống nơi tạo hóa, người xưa tiến trình.   

Đến đâu trồng tỉa linh tinh,

Của mình tới đó, phần mình hưởng ban.

Ít nhiều chẳng có sự tham,

Việc làm như thể như tuồng giải khuây.

Vui chơi kinh nghiệm hằng ngày.

Tu hành học đạo đến ngay PHẬT – TRỜI.

  1.  

Ngày xưa lắm kẻ không thèm,

Cấy cày, trồng tỉa, đốn cây, phá rừng.

Sanh ra vốn sẳn đủ rồi,

Tham chi ngon sướng lo âu phải làm.

Chỉ ăn rau trái là cùng,

Ở nơi xa vắng,động hang đủ rồi.

Thật là sung sướng dường nào,

Do nhờ hiểu đạo không đua giựt giành.

                                          Ban đầu tốt đẹp cao thanh,       

Cù lao, nước biển, cây xanh, núi rừng.

Thân tuy như KHỈ khô dơ,

Tâm hồn, lý trí, thần thông tuyệt trần.

Giàu sang dư dả đủ đầy,

Đến như tiền bạc không dùng nữa đâu.

Món ăn đổi chác cùng nhau,

Gánh bưng từng thúng lại vui trong lòng.

Đường đi xa, mệt việc làm,

Mà không bị bịnh, không càng mỏi chân.

Đất cho không, không ai lấy,

Chẳng ai giành, chẳng ai choán cho ai.

Đường dài, sông rộng chẳng ngăn,

Gia đình, xã hội, hiền lương thật lòng.

Không cần phân biệt MẸ - CHA,

Bởi không làm khổ hại nhau đâu mà.

Thì ai cũng vậy như ai,

Vả chăng vàng bạc, đồ xài trẻ thơ.

Sánh nào với miếng ăn no,

NGƯỜI XƯA: HỌ bảo ngọc vàng để chơi.

Cất dành chẳng ăn được nơi,

Ngọc vàng cũng chẳng để đời cho ai.

Thế mà đời sau ham chơi,

Nên coi vàng bạc là đời lên hương.

Ngọc ngà quý giá vô phương.

Lại thêm gạt gẫm bốn phương quê mùa.

Ăn cho no bụng gạt hoài,

Đày công kẻ khác tiền tài hưởng riêng.

Đời sau khôn khéo xảo xiên,

Chê dơ đồng ruộng, đắm liền ham vui.

TA đừng chấp chớ chi,

Rằng “KHÔNG” hay “ CÓ”, có không dung hòa.

Cũng dùng tiền bạc mỗi ngày,

Đừng nhiều, đừng ít, nuôi thân mạng nầy.

Tham lam tiếc giữ làm chi,

Tranh giành mang tiếng bất nhân khổ nàn.

Thương NGƯỜI cứu nạn cho đời,

Con đường TRUNG ĐẠO tuyệt vời hoàn sinh.

Những ai muốn sống thực hành,

Không còn lo sợ, chết sanh đọa đày.

Xưa nay soi rỏ cõi đời,

Không thêm, không bớt, tột vời bước lên.

Vợ chồng, xã hội, gia đình,

Yên vui mãi mãi đồng tình chúng sanh.

Thuở xưa ĐỨC PHẬT dạy rằng:

Người TA thường sống một mình lẻ loi.

Sau nầy mới sống có đôi,

Yếu cùng nương mạnh, đỡ nhau hằng ngày.

Gia đình sum họp hiệp vầy,

Bày ra xã hội, đủ đầy tương thân.

Dùng lòng thương, sớm tối cần,

Cho nhau sự học, việc làm vui thay.

Trong đời trẻ nhỏ sanh sau,

Người già đã ít, lại mau chết liền.

Cũng như trường lớp học lên,

Học trò củ giỏi, đi lên hết rồi.

Vô nhiều lớp nhỏ chao ôi!

Không phương chửa trị nên đời rối răm.

Sánh nào được với cõi trên,

CÕI TRỜI – CẢNH PHẬT – NIẾT BÀN là đây.

CÕI ĐỜI ăn mặc đổi thay,

Cho nên chẳng được một ngày nào yên.

Vì lo sự sống triền miên,

Chăm lo dạy học việc làm của nhau.

Lâu ngày êm dịu quen lần,

Nhiều người tốt đẹp vẹn phần hân hoan.

Cho nhau sự sống đàng hoàng,

Cũng như gom cả từng đàn bè kia.

Thả đầy mặt biển trôi đưa,

Đám bè gom cả, gió đùa sóng to.

Tình thương từ một người thôi,

Sau thương tất cả, học nơi nhiều người.

Từ khi biết PHẬT, biết TRỜI,

Biết lần đến THÚ, đến NGƯỜI cỏ cây.

Đến nơi TỨ ĐẠI hiệp vầy,

Tâm hồn vĩ đại sống đời an vui.

Ngay như GIÁO LÝ đại đồng,

Không còn chia cắt, không còn đớn đau.

Con đường TRUNG ĐẠO thanh cao,

CHÁNH ĐẲNG – CHÁNH GIÁC truyền trao độ đời.

NIẾT BÀN – CÕI PHẬT đây rồi,

CHÚNG SANH nương tựa đời đời tiến tu.

  1.  

Người TA đến với đại đồng,

Mỗi người phải tiến, chớ không phải lùi.

Thế nên xã hội bao đời,

Bày ra thứ lớp tạm thời đó thôi.

Đây do hoàn cảnh đông người,

Tự làm chủ lấy, nên mình không yên.

Cùng nhau chung hiệp dưới trên,

Mà không chống nỗi bấp bênh tai nàn.

Thỉnh cầu TRỜI – PHẬT giáng lâm,

Ban ân, cứu khổ, hộ trì bình an.

Theo gương PHẬT dạy tỏ tường,

Thực hành giáo lý đại đồng tối cao.

Con đường TRUNG ĐẠO đi vào,

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC thanh cao đạo mầu.

Chúng sanh được học thấm sâu,

Không còn giành giựt, khổ đau thế quyền.

Con đường ĐẠO ĐỨC bao trùm,

Thương yêu dạy dổ khắp cùng chúng sanh.

Muôn loài được sống an khang,

CHA LÀNH, vị chủ vô vàn kính yêu.

Con đường ĐẠO ĐỨC cao siêu,

Ví như bờ đập, ngăn triều nước dâng.

Ví như đỉnh núi non cao,

Chở che, gió bão, tường rào bọc bao.

Hoặc như miếng đất sạch trong,

Trên cao hơn hết, quỷ ma không tìm.

Người HIỀN mới được an vui,

ĐẠO ĐỨC lớn hòa yên muôn loài.

  1.  

Bất hòa trong mỗi thân tâm,

Gia đình, xã hội, gián ngăn được nào.

Thật là ĐẠO ĐỨC tối cao,

Đưa lên cứu vớt thấm vào bình an.

Đời người hơi thở kéo dài,

Từng hơi thở một, đêm ngày chẳng an.

Nếu không ĐẠO ĐỨC tai nàn,

Cõi trần thế ấy cháy tan bừng bừng.

Chúng sanh tắt thở từ lâu,

Không ai sanh sản được đâu bao giờ.

Vẫn hay ĐẠO ĐỨC nhiệm mầu,

Cao thâm tuyệt diệu về sau không hành.

Cõi đời trở lại rối quanh,

Dù cho HIỀN THÁNH dành phần khuyên răn.

Ít người thực hiện, băn khoăn,

Xơ rơ trẻ nhỏ, đáng thương vô vàn.

Như cây nọ, đứng bên đàng,

Hết bông, mất trái, trơ cành thảm thương.

  1.  

Từ xưa cho đến ngày nay,

Đạo vui, đời khổ, vần xoay chuyền chuyền.

Nay đây để tuyển lọc người,

Đem lên cõi PHẬT, đưa người học tu.

Ngày đêm quyết chí công phu,

Lập thành cõi PHẬT, đong đầy trần gian.

Những ai muốn thoát tai nàn,

Thực hành giáo lý, PHẬT ban pháp mầu.

Những ai thích muốn làm TRỜI,

Thì theo ĐẠO ĐỨC nghĩa nhân công bằng.

Bỏ qua khỏi cảnh gia đình,

Muốn bằng theo PHẬT, phận mình siêng tu.

Chúng sanh chung sống hòa nhu,

Con đường TRUNG ĐẠO thiên thu vững bền.

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC bậc trên,

Đại đồng võ trụ TA nên nhớ rằng.

Chúng sanh an ổn bình yên,

Gia đình, xã hội, cùng yên phận mình.

Muốn cho tất cả an bình,

HỌC tu PHẬT PHÁP tận tình sớm mai.

PHÁP nầy không có thứ hai,

Chúng sanh gồm cả ai ai muôn loài.

Chẳng nên riêng nghỉ cho mình,

Phần hơn kẻ khác, tội tình khổ đau.

Xưa kia KHỔNG TỬ cùng nhau,

Gia đình, xã hội, lập nên thiện lành.

Bước lần chung sống thực hành,

Đừng nên chia rẻ, kết thành đảng phe.

  1.  

VUA – QUAN dạy đạo cha con,

Ngũ thường luân lý, vợ chồng thương nhau.

Đó là phương pháp tạm thời,

Bày ra để bắt buộc người phải theo.

Giết tâm, diệt trí con người,

Giữ gìn mặt đất kẻ tham làm càng.

Đức ngài KHỔNG TỬ dạy rằng:

Lớn, già làm thiện, trẻ thơ làm cùng.

Đó là giáo lý bình dân,

Tạm thời ngăn giặc, sau lần phải tu.

Trau tâm, dồi trí công phu,

Để lên lớp khá, lớp trên nữa kìa.

Chớ nào một chổ đứng hoài,

Một bài, một chổ, chịu đời dốt ngu.

Còn như LÃO TỬ đức ngài,

Dạy rằng chung hiệp linh hồn chúng sanh.

                                         Không ai giết đặng tâm linh,     

Xác thân dầu chết, giữ gìn tu tâm.

Núi rừng vắng vẻ u thâm,

Luyện đơn, nấu thuốc, xa vòng lợi danh.

Con người bỏ ác theo lành,

Để lần tập sống chung quanh đại đồng.

Đến nơi xứ PHẬT thong dong,

THÍCH CA ĐỨC PHẬT hết lòng độ sanh.

Đức ngài KHỔNG TỬ luôn mong,

Dạy theo GIÁO LÝ hợp lòng chúng sanh.

  1.  

 

 

THÍCH CAKHỔNG TỬ - LÃO đây,

Là ba giáo lý hiệp vầy tương thân.

Để đi lần đến thoát trần,

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC độ sanh trọn đời.

Chúng sanh một tiếng mà thôi,

Trước sau như vậy CHA CON – VỢ CHỒNG.

VUA – QUAN tạm gọi là trong,

Chớ không, không có, thiện không đủ rồi.

Sống chung bình đẳng mọi người.

Vì tình thân quyến muôn đời của TA.

Một hai CHA MẸ bây giờ,

TA nhắm mắt ngơ tai bao người.

TA còn trở lại những đời,

Yên vui trong những đời sau rỏ ràng.

Do nơi giáo lý chỉ đường,

Do ngài ĐỨC PHẬT tỏ tường giải phân.

Đến ngay TRUNG ĐẠO tối cần,

Còn nơi KHỔNG TỬ dạy đàng ác gian.

Riêng ngài LÃO TỬ hân hoan,

Dạy người hiền đức, xuất gia tu hành.

Y như ĐỨC PHẬT cao thanh,

Cho nên trường học để dành cả BA.

ĐỨC KHỔNG TỬ, PHẬT THÍCH CA,

Và đây LÃO TỬ cả ba tu hành.

Dầu thi rớt, quả PHẬT ĐÀ,

Nhưng mà cũng được làm VUA –TRỜI –NGƯỜI.

Vì lời PHẬT dạy cao siêu,

Vô cùng sáng suốt, hiểu điều PHẬT phân.

ĐỨC cao, ĐẠO cả vô ngần,

Hết trong vũ trụ thế gian tôn thờ.

NGƯỜI – TRỜI kính phục ước mơ,

Con đường TRUNG ĐẠO đi vào thế gian.

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC tuyệt trần,

Cho nên kẻ nói PHẬT rày dạy VUA.

TIÊN thì dạy đạo cho QUAN,

THÁNH thì dạy bậc giàu sang hơn người.

Thế thì BA BẬC đó thôi,

Tu theo TAM GIÁO là nơi an lành.

Tóm lại: 

Chúng sanh ĐỨC PHẬT dạy khuyên,

Đến ngài KHỔNG TỬ dạy riêng gia đình.

Cùng chung xã hội phân minh,

Là ngài LÃO TỬ nhiệt tình với dân.

Chung tay xã hội tiến dần,

Mỗi ÔNG cũng có BA PHẦN PHÁP hay.

Dắt dìu sanh chúng lẫn nhau,

TAM QUY HIỆP NHẤT, một nhà xiển dương.

CHỮ HÒAĐẠO trung kiên,

TRUNG là kết quả vững yên đời đời.

Con đường TRUNG ĐẠO tuyệt vời,

CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC sáng ngời thế gian.

PHÁP nầy quý báu vô vàn,

Luôn luôn, đúng lý, thoát đàng trầm luân.

 

-----ooOoo----- 

BÀI LIÊN QUAN

Nam và Nữ  ( NT. Tuyết Liên (chuyển thơ) , 3688 xem)

99 năm - Vầng dương hiện thế  ( Ngọc Hạnh , 4144 xem)

Ứng dụng tinh thần Đạo đức của Tổ Sư trong thời kỳ Hội nhập - Phát triển  ( Nguyện Liên , 6560 xem)

Tư tưởng Thiền của Tổ sư Minh Đăng Quang trước môi trường sống và gội sạch tâm thức tự thân  ( Hòa thượng Giác Toàn , 9464 xem)

Lời tưởng niệm của Ni giới Hệ phái Khất sĩ  ( Ni Giới Khất Sĩ , 9392 xem)

Sợi chỉ Chơn lý nhiệm mầu  ( Hòa thượng Giác Toàn , 6512 xem)

Hoà thượng Giác Toàn thuyết giảng về con đường tìm lại chính mình  ( Ban TTTT Hệ phái , 7504 xem)

Rạng ngời trí tâm  ( Quang Toàn Thành Anh , 6300 xem)

Nhớ Ơn Thầy  ( Ni trưởng Huỳnh Liên , 8844 xem)

Cầu nguyện Tôn Sư  ( Ni trưởng Huỳnh Liên , 7620 xem)

Ý KIẾN BẠN ĐỌC


NI TRƯỞNG HUỲNH LIÊN
  • Thích Nữ Huỳnh Liên
  • Thích Nữ Huỳnh Liên
  • Thích Nữ Huỳnh Liên

 

Nguyện xin hiến trọn đời mình

Cho nguồn Đạo pháp cho tình Quê hương

 

THẬP ĐẠI ĐỆ TỬ
  • Thích Nữ Bạch Liên
  • Thích Nữ Thanh Liên
  • Thích Nữ Kim Liên
  • Thích Nữ Ngân Liên
  • Thích Nữ Chơn Liên
  • Thích Nữ Quảng Liên
  • Thích Nữ Quảng Liên
  • Thích Nữ Tạng Liên
  • Thích Nữ Trí Liên
  • Thích Nữ Đức Liên
  • Thích Nữ Thiện Liên
THÔNG BÁO

Thông báo Khóa Bồi dưỡng đạo hạnh lần thứ 8 do Ni giới Hệ phái Khất sĩ tổ chức

Tiếp theo thời khóa tu học trong 3 tháng An cư là chương trình 10 ngày bồi dưỡng đạo hạnh lần thứ 8 cho chư Ni NGHPKS, bắt đầu từ chiều mùng 1 tháng 7 đến ngày 11 tháng 7 năm Giáp Thìn (nhằm ngày 4/8/2024 – 14/8/2024) tại Tổ đình Tịnh xá Ngọc Phương (Số 498/1 đường Lê Quang Định, Phường 1, quận Gò Vấp, Tp. HCM)

Thông báo khóa Bồi dưỡng đạo hạnh lần 9 do Hệ phái Khất sĩ tổ chức

Nhằm nâng cao đời sống Phạm hạnh và thắp sáng lý tưởng giải thoát, giác ngộ và phụng sự Đạo pháp cho các Tăng Ni trẻ vừa bước chân vào đạo, Hệ phái Khất sĩ mỗi năm tổ chức một khóa BỒI DƯỠNG ĐẠO HẠNH tại Pháp viện Minh Đăng Quang (505 Võ Nguyên Giáp, phường An Phú, TP. Thủ Đức, TP. HCM) dành cho các Sa-di, Sa-di-ni và Tập sự.

Thư mời viết bài Tập san Đuốc Sen - số 35 chủ đề Lễ tự tứ Tăng và Vu lan Báo hiếu

Thư mời viết bài Tập san Đuốc Sen - số 35 chủ đề Lễ tự tứ Tăng và Vu lan Báo hiếu

Thông báo Lớp Giáo lý trực tuyến

Thời gian tụng kinh, thuyết giảng trực tuyến như sau: Tụng kinh: Hàng ngày từ 6g30 – 7g15 tối là thời khóa tụng kinh Dược Sư, các ngày sám hối trì tụng Hồng Danh Bửu Sám Thuyết giảng: 7g30 – 8g30 tối hàng ngày

VIDEO HÔM NAY

Trực tiếp: Phiên Bế mạc Hội thảo Khoa học Ni trưởng Huỳnh Liên tại Pháp viện Minh Đăng Quang - Ban Truyền hình Trực tuyến PSO

Pháp âm MP3

  • 0 - Lời Mở Đầu
  • 01 - Võ Trụ Quan
  • 02 - Ngũ Uẩn
  • 03 - Lục Căn
  • 04 - Thập Nhị Nhơn Duyên

LỊCH VIỆT NAM

THỐNG KÊ